Hôm 100 ngày ông Trần Văn Rạng (Vũ Tây, KiếnXương, Thái Bình), đang trong lúc cúng, hàng loạt người sợ hãi, lăn ra ngấtxỉu, co giật. Người chết tại chỗ, người chết trên đường đến bệnh viện, khiến cảlàng náo loạn, tang thương.
Ông Nguyễn Văn Thung sợ hãi nhớ lại: “Lúc đó,tôi vừa dặn dò bà Đào giữ gìn sức khỏe, chuẩn bị ra về, thì cháu Khánh bỗng ngãlăn ra chiếu, lên cơn co giật, sùi bọt ở mép, mắt cứ trợn lên. Tôi có cảm giácnhư cháu bị ngạt thở, hoặc lên cơn đau tim đột ngột. Cháu không nói được gì.Mọi người làm các động tác hô hấp cho cháu, nhưng chỉ vài phút sau, khi mọingười còn đang hoảng loạn, chưa biết tính toán tiếp theo thế nào, thì cháu đãtắt thở.
Nhìn thấy cháu Khánh như vậy, tự dưng tôi thấychoáng váng đầu óc, mất thăng bằng hoàn toàn, rồi đổ kềnh ra đất, không biết gìnữa. Sau này mọi người mới kể lại, là tôi lăn ra bất tỉnh, gọi mãi không dậy.Khi đó gia đình náo loạn lắm, không biết xử trí tôi thế nào, thấy tôi vẫn cònthở, nên gọi người nhà tôi sang khênh tôi về.
Ngôi miếu dựng lại trước nhà anh Trần Văn Út
Ngõ vào nhà ông Rạng
Con cháu chườm nước mát, xức dầu gió một lúc thìtôi tỉnh dậy. Lúc tỉnh lại, đầu óc nhận biết rõ mọi thứ, hình dung lại được mọiviệc, nhưng người thì mệt lử, cảm giác như bị rút mất hết sức lực.
Tôi nằm đến 3 giờ chiều, thì bên nhà ông Rạngchạy sang báo là bà Đào, em gái tôi đã qua đời. Lúc đó, dù mệt lắm, nhưng tôivẫn cố gắng gượng gọi con chở tôi lên bệnh viện đa khoa tỉnh ở thị xã”.
Chiều hôm đó, ông Nguyễn Văn Thung mới biết sựthể diễn ra tại lễ cúng trăm ngày ông Rạng cực kỳ khủng khiếp. Ngay khi cháuKhánh qua đời, ông Thung ngất xỉu, thì hàng loạt người có mặt đều bất tỉnh nhânsự.
Tuy nhiên, một lúc sau thì hầu hết đều tỉnh lại,riêng bà Đào, anh Út và vợ là chị Nhung là bị nặng nhất. Cả 3 mẹ con bà Đào đềubị những cơn co giật rúm người, mặt mũi méo xệch, mắt mũi trợn ngược. Anh Útđang ngồi trên ghế mà cơn co giật mạnh đến nỗi đổ ghế bật ngửa ra sau bất tỉnh.
Đại gia đình đã xúm vào đưa bà Đào, anh Út, chịNhung đi cấp cứu tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Thái Bình. Lúc ông Thung lên đếnnơi, thấy phòng cấp cứu đóng kín cửa, mọi người đứng ở bên ngoài nói chuyện rầmrì. Bên trong phòng cấp cứu, bà Đào nằm bất động trên giường, đeo mặt nạ thởôxi.
Ngôi nhà bỏ hoang của ông Rạng
Ông Nguyễn Văn Thung buồn bã nhớ lại cái chết độtngột của em gái: “Lúc tôi lên bệnh viện, thấy khuôn mặt mọi người đều buồn bã,nên tôi biết có chuyện chẳng lành. Lát sau thì tiếng còi hú xe cấp cứu vanglên, rồi bác sĩ đưa cô ấy lên xe. Họ không cho người nhà lại gần. Tôi nhìn thấycô ấy vẫn đeo mặt nạ bình thở ôxi. Mấy người bảo cô ấy đã chết, nhưng tôi khôngtin. Tôi tưởng họ đưa lên tuyến trên ở Hà Nội, nào ngờ xe chạy ngược về Vũ Tây.
Con trai chở tôi bằng xe máy chạy sau xe cấpcứu. Người thì bảo cô Đào chết rồi, người bảo vẫn còn sống. Nếu không còn sống,thì cho thở bình ôxi làm gì? Nhưng xe chạy về đến đầu ngõ, thì cô y tá này gỡbình ôxi khỏi mặt cô ấy và yêu cầu mọi người đưa cô ấy vào trong nhà.
Lúc đó, tôi mới biết cô ấy đã qua đời trên đườngđến bệnh viện. Bác sĩ vẫn cho đeo bình thở để đánh lạc hướng mấy chục ngườitrong gia đình ông Rạng. Có lẽ họ không công bố cái rộng rãi cái chết của cô ấyở bệnh viện, để tránh gây hoang mang cho mọi người. Trong gia đình, tôi thươngcái Đào nhất. Cô ấy hiền lành như cục đất, chỉ biết cắm cúi chăm chỉ làm lụng,chăm lo cho chồng con, chưa bao giờ có điều tiếng gì với gia đình, hàng xómcả”.
Bà Lưu (cô ông Rạng) bên ban thờ lạnh lẽo khói hương
Nghe tin em gái mình chết, ông Thung lại quỵxuống. Vừa đau buồn vì mất em gái, vừa mệt mỏi sau lần ngất hồi trưa, còn chưakhỏe lại, nên ông không còn chút sức lực nào. Em gái chết nằm đấy, mà con cháulại phải khênh ông Thung về nhà nằm, vì ông không làm được gì nữa.
Nhà ông Rạng thì còn loạn cả lên với cái chếtcủa cháu Khánh. Rồi vợ chồng anh Út, chị Nhung vẫn đang thập tử nhất sinh ởBệnh viện Đa khoa tỉnh Thái Bình, chưa biết sống chết thế nào. Buổi trưa làmcúng 100 ngày cho ông Rạng hôm ấy, rất nhiều người lăn ra ngất, hai người chết,mấy người phải cấp cứu, khiến dân tình náo loạn, không ai dám bén mảng đến nhàông Rạng nữa.
Lúc ông Thung tỉnh táo lại, gượng ngồi dậy được,liền sai con cháu chạy sang nhà ông Rạng xem tình hình thế nào, nhưng chỉ cómột người con dám sang. Nhìn cảnh hai chiếc quan tài, một của bà, một của cháukê trong nhà, chỉ có lèo tèo vài người lớn tuổi, ngồi trông áo quan mà nơm nớplo sợ, người con này chạy về báo với ông Thung.
Ông Thung đau xót quá, mới bắt con cái dìu sanghương khói cho em gái. Ông cũng yêu cầu con cháu, anh em nhà mình sang giúp đỡgia đình ông Rạng, bởi đại gia đình ông Rạng đang trong cơn bấn loạn khủngkhiếp.
Đám tang ông Rạng
Tang lễ bà Nguyễn Thị Đào và cháu nội Trần QuốcKhánh diễn ra trong không khí sầu thảm. Người dân trong xóm xót thương, rơi lệ,nhưng chẳng ai dám đến tiễn đưa. Người ta chỉ dám đứng từ xa nhìn đám con cháuhọ Trần đẩy xe tang, khóc thương ai oán.
Khi mộ bà Đào đã đắp xong, mọi người làm lễ cúngcơm 3 ngày, thì chị Vũ Thị Nhung được xuất viện. Mọi người đưa chị về nhà, đểchị thắp nén nhang, quỳ gối trước di ảnh mẹ chồng, và khóc ngất trước di ảnhcậu con trai duy nhất.
Không để chị Nhung ở lại lâu, gia đình đã đưangay về nhà cha mẹ đẻ ở xã Vũ Đông, để tránh thảm họa có nguy cơ xảy ra vớichị. Những ngày ở nhà bố mẹ đẻ, dù vô cùng đau buồn vì cái chết của mẹ chồng,của cậu con trai duy nhất, rồi người chồng đang đấu tranh giành sự sống với tửthần ở bệnh viện, nhưng chị Nhung không ngất lần nào. Thế nhưng, hễ cứ về nhàchồng, lập tức chị run lẩy bẩy, có dấu hiệu xảy ra hiện tượng bị co giật. Hãiquá, không ai cho chị về nhà nữa.
Sau hơn nửa tháng điều trị tích cực ở Bệnh việnĐa khoa tỉnh Thái Bình, rồi một số bệnh viện ở Hà Nội, anh Trần Văn Út đã đượcra viện. Mọi người khuyên can nên về nhà vợ ở xã Vũ Đông ở tạm, chờ thời giannữa hãy về nhà mình, nhưng anh Út không nghe. Anh muốn về nhà, hương khói chobố mẹ, anh trai và cậu con trai duy nhất.
Chị Nhung thấy chồng nhất quyết về, nên cũng canđảm theo chồng về nhà. Và mất mát tiếp tục diễn ra đối với gia đình ông Rạng,đó là sự ra đi đột ngột sau cơn co giật cứng người của anh Trần Văn Út.
Bữa đó, vợ chồng anh Út đang ngồi ăn cơm trênghế, thì anh Út làm rơi bát, co rúm người, ngã vật xuống đất và tắt thở, khôngkịp trăng trối câu gì. Chị Nhung nhìn chồng ngã vật ra đất, bỗng cứng đờ người,không há nổi miệng kêu cứu. Cấm khẩu độ mấy phút, thì chị cũng bất tỉnh luôn.
Mấy người thân trong gia đình đưa chị Nhung đi bệnh viện kịp thời, nên cứu sống được chị. Anh Út chết quá nhanh, không thể cứunổi nữa.
Quote
Chuyên gia thôi miên y khoa Nguyễn Mạnh Quân: “Cái chết của gia đình họ Trần ở Thái Bình là hiệu ứng NOCEBO. Các nhà khoa học thế giới đã tiến hành nhiều thí nghiệm và khẳng định có thể sử dụng sức mạnh của ám thị để củng cố sức khỏe, đó là hiệu ứng PLACEBO (dịch là “tôi được yêu thích”) và cũng có thể sử dụng hiệu ứng NOCEBO (dịch từ tiếng Latinh có nghĩa là "tôi mang tới cái hại") để gây bệnh, thậm chí là giết người.
Thuật ngữ NOCEBO mới xuất hiện từ những năm 60 của thế kỷ trước và cơ chế tác động của hiệu ứng này cho tới nay vẫn chưa được nghiên cứu kỹ, bởi lẽ rất khó nhận được sự đồng ý tiến hành những thí nghiệm mà chưa làm đã biết là có tác động xấu tới sức khoẻ của con người. Nếu con người quả thực có thể chết vì bùa chú thì đó chỉ là một biểu hiện quá đà của hiện ứng NOCEBO.
Hiện tượng NOCEBO thì tôi đã gặp quá nhiều ở Việt Nam cũng như trên thế giới. Hiện tượng học sinh ngất hàng loạt, bị “vong nhập” hàng loạt chính là hiệu ứng NOCEBO. Những cái chết trùng tang cũng là hiệu ứng khủng khiếp này. Đặc biệt, chuyện đi cầu con khiến bụng to tướng chính là biểu hiện rõ rệt của hiệu ứng NOCEBO.
Chính vì sự thiếu hiểu biết của một bộ phận người dân nước ta, lại có đầu óc mê tín dị đoan, nên hiệu ứng này mới có đất sống. Một xã hội lành mạnh, con người phải tin vào khoa học. Nếu con người cứ chìm đắm vào chuyện ma quỷ, tin đồn rùng rợn, thì sẽ đến một ngày, con người sẽ là nô lệ của cái thế giới vô hình hư ảo, thậm chí là chết người như câu chuyện của họ Trần ở Thái Bình”.
Còn tiếp…
0 comments:
Đăng nhận xét