Kỳ 3: Cái chết đầu tiên
Sau cái chết của đàn vật nuôi xảy ra ở nhà anhÚt, thì đại gia đình ông Trần Văn Rạng (Vũ Tây, Kiến Xương, Thái Bình) đón nhận nỗi đau buồn đầu tiên, đó là cái chết bí ẩn của anh Trần Văn Viết, anh trai củaanh Út.
Anh Viết sinh ra đã là chàng trai khỏe mạnh, vâmváp. Đến tuổi trưởng thành, thì lấy thôn nữ ở xã bên, cách Vũ Tây chưa đầy 10cây số làm vợ. Vợ chồng được ông bà Rạng chia cho mấy sào ruộng, tích cực càycuốc, trồng cấy mới đủ ăn. Để có thêm đồng ra đồng vào, anh Viết chịu khó đilàm thuê làm mướn.
Do cuộc sống không dư giả, nên anh chị chỉ mớiđẻ được 1 cháu trai, dự tính xây nhà xong, tích cóp được một chút, mới tiếp tụcđẻ đứa nữa. Có chút vốn liếng, vợ chồng anh Viết xin ông bà Rạng cho ra ởriêng. Ông bà Rạng cắt cho một mảnh đất rộng rãi ngay trước mặt, chếch về phíaphải nhà bố mẹ, cạnh bờ ao. Vợ chồng anh Viết đã xây một ngôi nhà rộng rãi,khang trang, có sân vườn đầy đủ.
Anh Viết xây nhà xong một thời gian, thì cậu emTrần Văn Út đã phá ngôi miếu để xây nhà riêng cho vợ chồng mình. Vậy là, trênmảnh đất rìa xóm 9, có 3 ngôi nhà của 3 bố con ông Rạng quây quần bên nhau, đichung một ngõ. Hồi xảy ra sự việc, cậu con duy nhất của vợ chồng anh Viết mớitròn 5 tuổi.
Sau cái chết của đàn vật nuôi xảy ra ở nhà anhÚt, thì đại gia đình ông Trần Văn Rạng (Vũ Tây, Kiến Xương, Thái Bình) đón nhận nỗi đau buồn đầu tiên, đó là cái chết bí ẩn của anh Trần Văn Viết, anh trai củaanh Út.
Anh Viết sinh ra đã là chàng trai khỏe mạnh, vâmváp. Đến tuổi trưởng thành, thì lấy thôn nữ ở xã bên, cách Vũ Tây chưa đầy 10cây số làm vợ. Vợ chồng được ông bà Rạng chia cho mấy sào ruộng, tích cực càycuốc, trồng cấy mới đủ ăn. Để có thêm đồng ra đồng vào, anh Viết chịu khó đilàm thuê làm mướn.
Do cuộc sống không dư giả, nên anh chị chỉ mớiđẻ được 1 cháu trai, dự tính xây nhà xong, tích cóp được một chút, mới tiếp tụcđẻ đứa nữa. Có chút vốn liếng, vợ chồng anh Viết xin ông bà Rạng cho ra ởriêng. Ông bà Rạng cắt cho một mảnh đất rộng rãi ngay trước mặt, chếch về phíaphải nhà bố mẹ, cạnh bờ ao. Vợ chồng anh Viết đã xây một ngôi nhà rộng rãi,khang trang, có sân vườn đầy đủ.
Anh Viết xây nhà xong một thời gian, thì cậu emTrần Văn Út đã phá ngôi miếu để xây nhà riêng cho vợ chồng mình. Vậy là, trênmảnh đất rìa xóm 9, có 3 ngôi nhà của 3 bố con ông Rạng quây quần bên nhau, đichung một ngõ. Hồi xảy ra sự việc, cậu con duy nhất của vợ chồng anh Viết mớitròn 5 tuổi.
Ngay khi anh Trần Văn Út khởicông xây nhà, thì anh Viết, anh trai của Út tự dưng hay ốm đau, khật khừ, tínhtình trở nên khó hiểu. Lúc anh kêu đau chỗ này, lúc kêu đau chỗ kia, nhưng đikhám thì chẳng ra bệnh gì. Anh này cũng không ăn uống gì lạ, chỉ ăn con cua,con cá bắt được ở cánh đồng, dưới ao. Do hay kêu đau, đi khám lại không rabệnh, nên có người đặt câu hỏi rằng, hay là anh này bị thần kinh?
Trước hôm chuẩn bị đổ mái nhà em trai, anh Viếttự dưng rú lên sợ hãi, rồi lăn đùng ra đất co giật, mắt cứ trợn lên, nhìn thấytoàn lòng trắng, như thể sắp lòi ra ngoài. Thấy tính mạng anh Viết có thể gặpnguy hiểm, nên cậu Út nổ xe máy, mọi người lấy vỏ chăn quấn chặt anh Viết, rồimột thanh niên ngồi sau xe máy ôm, phóng nhanh lên thị xã, cấp cứu ở Bệnh việnđa khoa tỉnh Thái Bình.
Các bác sĩ đã nhanh chóng cho anh nhập phòng cấpcứu, cho thở ô xi. Được tiêm thuốc trợ sức, thở bình ôxi, nên anh Viết dần tỉnhtáo lại. Suốt mấy ngày ở bệnh viện, các bác sĩ đã cho chiếu chụp tim, phổi,não, xét nghiệm máu, nhưng tuyệt nhiên không tìm ra bệnh gì. Trong máu anh Viếtcũng không có dư lượng chất độc nào cả. Nằm viện vài hôm, khỏe lại như thường,anh được xuất viện.
Khi đó, các loài vật ở nhà anh Út, anh Viết vàcủa bố mẹ đã lăn ra chết rải rác sạch sẽ, chỉ còn mỗi con vịt đẻ kỳ quái làsống khỏe, nên gia đình đã sợ hãi, nghĩ đến chuyện phạm phải vấn đề tâm linhnào đó.
Trước hôm chuẩn bị đổ mái nhà em trai, anh Viếttự dưng rú lên sợ hãi, rồi lăn đùng ra đất co giật, mắt cứ trợn lên, nhìn thấytoàn lòng trắng, như thể sắp lòi ra ngoài. Thấy tính mạng anh Viết có thể gặpnguy hiểm, nên cậu Út nổ xe máy, mọi người lấy vỏ chăn quấn chặt anh Viết, rồimột thanh niên ngồi sau xe máy ôm, phóng nhanh lên thị xã, cấp cứu ở Bệnh việnđa khoa tỉnh Thái Bình.
Các bác sĩ đã nhanh chóng cho anh nhập phòng cấpcứu, cho thở ô xi. Được tiêm thuốc trợ sức, thở bình ôxi, nên anh Viết dần tỉnhtáo lại. Suốt mấy ngày ở bệnh viện, các bác sĩ đã cho chiếu chụp tim, phổi,não, xét nghiệm máu, nhưng tuyệt nhiên không tìm ra bệnh gì. Trong máu anh Viếtcũng không có dư lượng chất độc nào cả. Nằm viện vài hôm, khỏe lại như thường,anh được xuất viện.
Khi đó, các loài vật ở nhà anh Út, anh Viết vàcủa bố mẹ đã lăn ra chết rải rác sạch sẽ, chỉ còn mỗi con vịt đẻ kỳ quái làsống khỏe, nên gia đình đã sợ hãi, nghĩ đến chuyện phạm phải vấn đề tâm linhnào đó.
Ngôi nhà anh Út đang xây dở thì xảy ra tai họa
Mọi người cũng liên hệ chuyệnthần linh quở phạt với sự đau yếu, đặt biệt là cảnh tượng lăn đùng ra đất cogiật, đến mức suýt chết mà không tìm ra bệnh của anh Viết, khiến không khítrong gia đình càng trở nên ngột ngạt.
Từ bệnh viện về nhà buổi chiều, thì đến đêm anhViết có vẻ đuối sức, cứ đi lại khật khừ. Sáng hôm sau, ông Nguyễn Văn Thungchạy sang, thì thấy mọi người ngồi trong nhà đông đúc, còn anh Viết ngồi trêngiường, mặt mũi cứ tái nhợt. Anh Viết chẳng nói chẳng rằng, cứ nhìn mọi ngườivới ánh mắt buồn bã.
Bà Đào, em gái ông Thung, mẹ đẻ anh Viết thì cứliên tục đốt nhang, khấn vái ở bàn thờ. Bà khóc lóc cầu xin thánh thần tha mạngcho cậu con trai của mình. Tầm 8 giờ sáng, anh Viết đòi nằm xuống giường. Anhnằm ngửa, cứ lịm đi, rồi chết. Một cú giật cứng người, và anh ra đi mãi mãi.
Chị vợ anh Viết là người phụ nữ dũng cảm, mạnhmẽ, không tin chuyện mê tín bao giờ. Tuy nhiên, thấy sự việc diễn ra khó hiểu,lại bị mọi người nói ra nói vào, khiến tâm tính chị bất an, lo lắng cho sinhmệnh cậu con trai duy nhất của mình.
Từ bệnh viện về nhà buổi chiều, thì đến đêm anhViết có vẻ đuối sức, cứ đi lại khật khừ. Sáng hôm sau, ông Nguyễn Văn Thungchạy sang, thì thấy mọi người ngồi trong nhà đông đúc, còn anh Viết ngồi trêngiường, mặt mũi cứ tái nhợt. Anh Viết chẳng nói chẳng rằng, cứ nhìn mọi ngườivới ánh mắt buồn bã.
Bà Đào, em gái ông Thung, mẹ đẻ anh Viết thì cứliên tục đốt nhang, khấn vái ở bàn thờ. Bà khóc lóc cầu xin thánh thần tha mạngcho cậu con trai của mình. Tầm 8 giờ sáng, anh Viết đòi nằm xuống giường. Anhnằm ngửa, cứ lịm đi, rồi chết. Một cú giật cứng người, và anh ra đi mãi mãi.
Chị vợ anh Viết là người phụ nữ dũng cảm, mạnhmẽ, không tin chuyện mê tín bao giờ. Tuy nhiên, thấy sự việc diễn ra khó hiểu,lại bị mọi người nói ra nói vào, khiến tâm tính chị bất an, lo lắng cho sinhmệnh cậu con trai duy nhất của mình.
Ngôi nhà bỏ hoang, đổ nát của gia đình anhViết
Càng về sau, chứng kiến nhiềusự kiện lạ, chị vợ anh Viết càng hãi hùng. Sự lo lắng lên đến tột đỉnh khi cậucon trai duy nhất của vợ chồng anh Viết liên tiếp lăn ra ngất, sau khi xảy racái chết của bố, cùng chú, ông nội. Đã mấy lần gia đình phải cấp tốc đưa cháuđi cấp cứu ở bệnh viện. Cũng như bố, bệnh viện không tìm ra nguyên nhân khiếncháu bé này liên tục bị choáng, ngất, co giật sùi bọt ở miệng.
Sợ hãi quá, chị đã phải gửi con về quê ngoại,cách quê nội chừng 10 cây số. Điều đặc biệt là cháu ở nhà ngoại thì không sao,nhưng cứ có việc về quê nội, thì lại lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Hôm tổ chức trăm ngày cho ông nội, cháu bé đãlăn ra ngất cùng với nhiều người trong gia đình. Cũng may, gia đình đưa đi bệnhviện kịp thời, nên mạng cháu còn giữ được. Dù là người gan dạ, nhưng sợ hãitrước những lời đồn, chị đã cho cháu làm con nuôi một gia đình khác, để cháumang họ khác, là người của gia đình khác.
Tuy nhiên, dù cháu đã là con của dòng họ khác,nhưng khi về nhà, làm tang lễ cho người thân, cháu bé vẫn lăn ra ngất. Đến hômbà Nguyễn Thị Đào, mẹ chồng chị mất mạng, là người không phải trong họ Trần,thì ngay trong đêm, mọi người đã đưa 2 mẹ con trốn khỏi ngôi làng nhỏ ở xã VũTây.
Đích thân mấy người trong họ Trần, cùng nhữngngười bên ngoại đã góp tiền, rồi đưa hai mẹ con lên tận bến xe Thái Bình để vàotuột trong Nam, tránh xa vùng đất với đại gia đình đang chìm trong chết chóckhủng khiếp với những lời đồn hãi hùng. Hai mẹ con sống trong Nam từ đó đếnnay, không dám về lại quê chồng ở xã Vũ Tây nữa.
Sợ hãi quá, chị đã phải gửi con về quê ngoại,cách quê nội chừng 10 cây số. Điều đặc biệt là cháu ở nhà ngoại thì không sao,nhưng cứ có việc về quê nội, thì lại lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Hôm tổ chức trăm ngày cho ông nội, cháu bé đãlăn ra ngất cùng với nhiều người trong gia đình. Cũng may, gia đình đưa đi bệnhviện kịp thời, nên mạng cháu còn giữ được. Dù là người gan dạ, nhưng sợ hãitrước những lời đồn, chị đã cho cháu làm con nuôi một gia đình khác, để cháumang họ khác, là người của gia đình khác.
Tuy nhiên, dù cháu đã là con của dòng họ khác,nhưng khi về nhà, làm tang lễ cho người thân, cháu bé vẫn lăn ra ngất. Đến hômbà Nguyễn Thị Đào, mẹ chồng chị mất mạng, là người không phải trong họ Trần,thì ngay trong đêm, mọi người đã đưa 2 mẹ con trốn khỏi ngôi làng nhỏ ở xã VũTây.
Đích thân mấy người trong họ Trần, cùng nhữngngười bên ngoại đã góp tiền, rồi đưa hai mẹ con lên tận bến xe Thái Bình để vàotuột trong Nam, tránh xa vùng đất với đại gia đình đang chìm trong chết chóckhủng khiếp với những lời đồn hãi hùng. Hai mẹ con sống trong Nam từ đó đếnnay, không dám về lại quê chồng ở xã Vũ Tây nữa.
0 comments:
Đăng nhận xét